Bài giảng Tập làm văn Khối 5 - Bài: Kiểm tra viết Kể chuyện
Đề bài 2: Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện em đã được học.
Lập dàn bài chi tiết:
1. Mở bài: - Giới thiệu câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc.
- Câu chuyện em được nghe kể hay đọc qua sách báo?
- Câu chuyện kể về nhân vật nào?
2. Thân bài
- Nêu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện:
+ Tên, tuổi, quê quán của nhân vật
+ Sự việc 1 ---> Sự việc 2 ---> Sự việc 3 -----> Sự việc kết thúc
+ Những hoạt động và đóng góp của nhân vật đó
3. Kết bài:
- Nêu cảm nghĩ của em về câu chuyện nhân vật đó
- Rút ra bài học cho bản thân
Bạn đang xem tài liệu "Bài giảng Tập làm văn Khối 5 - Bài: Kiểm tra viết Kể chuyện", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tập làm vănKIỂM TRA VĂN KỂ CHUYỆNSgk Tiếng Việt 5 Tập 2 - tr. 45Tuần 22- tiết 44Khởi độngTính cách của nhân vật được thể hiện qua gì?Tính cách của nhân vật được thể hiện :Hành động của nhân vật.Lời nói, ý nghĩ của nhân vật. Những đặc điểm ngoại hình tiêu biểu.Cấu tạo bài văn kể chuyện?Cấu tạo1. Mở đầu.2. Diễn biến.3. Kết thúc.Kể chuyện (Kiểm tra viết)Đề bài :1. Hãy kể lại một kỉ niệm khó quên về tình bạn.2. Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện em đã được học.3. Kể lại một chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.Đề bài: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn- Thể loại: - Văn kể chuyện- Kiểu bài: - Kể một câu chuyện em được chứng kiến hay tham gia- Trọng tâm: - Kể một kỉ niệm đẹp , khó quên- Giới hạn : - Kỉ niệm về tình bạnKỂ CHUYỆN – KIỂM TRA VIẾTLập dàn bài chi tiết: 1. Mở bài: - Giới thiệu câu chuyện mà em đã được nghe, được đọc.- Câu chuyện em được nghe kể hay đọc qua sách báo?- Câu chuyện kể về nhân vật nào?2. Thân bài- Nêu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện:+ Tên, tuổi, quê quán của nhân vật+ Sự việc 1 ---> Sự việc 2 ---> Sự việc 3 -----> Sự việc kết thúc + Những hoạt động và đóng góp của nhân vật đó3. Kết bài:- Nêu cảm nghĩ của em về câu chuyện nhân vật đó- Rút ra bài học cho bản thânKỂ CHUYỆN – KIỂM TRA VIẾTĐề bài 2: Hãy kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những truyện em đã được học.Đề bài 3: Kể lại một chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.- Thể loại: - Văn kể chuyện- Kiểu bài: - Kể một câu chuyện có nội dung cho sẵn- Trọng tâm: - Kể một câu chuyện cổ tích em đã nghe , đã đọc- Giới hạn : - Kể theo lời một nhân vậtKỂ CHUYỆN – KIỂM TRA VIẾTI. Mở bài: Giới thiệu một kỉ niệm đáng nhớ; Ấn tượng của bạn về kỉ niệm đó.II. Thân bài: 1. Miêu tả sơ nét về người mà làm nên kỉ niệm với bạn(Hình dạng;Tuổi tác: Đặc điểm mà bạn ấn tượng:Tính cách và cách cư xử của người đó )2. Giới thiệu kỉ niệm( Đây là kỉ niệm buồn hay vui; Xảy ra trong hoàn cảnh nào, thời gian nào?)3. Kể lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.(Kỉ niệm đó liên quan đến ai;Người đó như thế nào?)4. Diễn biến của câu chuyện:(Nêu mở đầu câu chuyện và diễn biến như thế nào?;Trình bày đỉnh điểm của câu chuyện;Thái độ, tình cảm của nhân vật trong chuyện.)5. Kết thúc câu chuyện: (Câu chuyện kết thúc như thế nào?; Nêu suy nghĩ và cảm nhận của bạn qua câu chuyện.)III. Kết bài:Câu chuyện là một kỉ niệm đẹp thời cắp sách đến trường. Nó đã cho em một bài học quý giá và em sẽ không bao giờ quên kỉ niệm này. Trong những truyện đã học ở Tiểu học, tôi thích nhất là câu chuyện nói về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân. Tôi kể cho các bạn nghe nhé! Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan. Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi:- Anh có mang tiền không?Người mù đáp:- Có, nhưng đấy là tiền của tôi.- Cứ đưa đây! Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, náo ngờ quan lại phán:- Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy. Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy quan tha tội. Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn câu chuyện sau đây thì khiến tôi khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo tiêu diệt bọn gian phi trừ hậu hoạ cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó, ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi này làm sào huyệt đón đường trấn lột. Để bắt bọn cướp, ông sai chế một hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khoá bên trong để người ngồi trong có thể mở tung nắp hòm dễ dàng. Ông đưa các võ sĩ giỏi võ nghệ có vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng: có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông; cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi lớn. Chúng hí hửng khiêng những cái hòm về sào huyệt Nhưng vừa về đến nơi, thì những cái hòm bật tung ra. Những võ sĩ tay lăm lăm kiếm binh của triều đình kéo đến. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan dùng bọn cướp ấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập xóm dọc hai bên truông, khiến một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và có cuộc sống bình yên. Tôi rất khâm phục ông Nguyễn Khoa Đăng và cố gắng học thật giỏi để sau này trở thành một người tài giỏi, liêm chính như ông. Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao. Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhụy ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!Quỳnh bĩu môi:- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa. Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn. Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên. Gia đình tôi có hai anh em trai, tôi là út. Bố mẹ tôi đã theo về với tổ tiên hơn mười năm nay. Tôi ở với anh được một thời gian thì anh tôi lấy vợ. Không muốn cho tôi ở chung, họ bèn chia gia tài. Lợi dụng quyền thế của mình, hai vợ chồng anh chiếm hết tài sản quý giá, chỉ đế lại cho tôi một mảnh nhỏ và cây khế ngọt ở cuối vườn. Là phận em, tôi không đòi hỏi gì cả, và cũng chẳng phàn nàn, chỉ lo làm thuê cuốc mướn kiếm sông qua ngày. Đến mùa khế ra qua, bỗng nhiên có một con chim lạ đến ăn hết trái này đến trái khác. Tôi xót ruột lắm bèn than thở cùng chim:- Chim ơi! Cơ nghiệp nhà tôi chỉ có mỗi cây khế, chim ăn hết, tôi biết trông cậy vào đâu! Chim lạ liền nói:- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng. Thế rồi hôm sau chim lạ đưa tôi đi ra một hòn đảo ở tít ngoài khơi đầy vàng châu báu. Y theo lời dặn của chim, tôi chỉ lấy vừa đủ một túi ba gang rồi chim trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá giá, giàu có. Biết chuyện, vợ chồng anh tôi ngày nào cũng sang nhà tôi năn nỉ xin đổi bộ gia tài để lấy cây khế. Thương anh, tôi đồng ý đổi. Đến mùa khế, vợ chồng anh tôi thay nhau chờ chực ở gốc cây chờ chim lạ đến. Rồi chim lạ cũng đến ăn. Sự việc giống như trước đây chim lạ đã nói với tôi. Chim lạ đi rồi, hai vợ chồng anh tôi hí hửng về nhà may một cái túi nhưng không phải ba gang như chim lạ bảo mà rộng đến mười hai gang. Sáng hôm sau chim lạ đến chở anh tôi ra đảo. Vốn là người có tính tham anh tôi chất đầy vàng bạc châu báu ngọc ngà vào túi. Không những thế, anh tôi còn tìm kiếm chỗ nào trên người có thể nhét được, đều nhét vào rồi ì ạch lôi cái túi vàng khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Nặng quá, chim phải vỗ cánh đến ba lần mới nhấc nổi mình lên được. Lúc bay qua biển, gặp một luồng gió mạnh, chim lảo đảo nghiêng cánh hất anh tôi cùng vàng rơi xuống biển sâu. Tôi rất buồn vì cái chết của anh tôi nhưng nghĩ cho cùng đó cũng chính là học cho những kẻ tham lam, ích kỉ như lời ông cha đã dạy "tham thì thâm”.
Tài liệu đính kèm:
- bai_giang_tap_lam_van_khoi_5_bai_kiem_tra_viet_ke_chuyen.ppt